Học được gì từ những lần OT của Sếp - Góc nhìn thực tế của người lãnh đạo
Không làm gì không phải lười biếng. Đó là cách sống chậm, hiện diện và nuôi dưỡng tinh thần trong một thế giới luôn đòi hỏi chúng ta phải bận rộn không ngừng.
“Ước gì mình không phải làm gì cả.
Nghe quen đúng không? Trong một thế giới luôn đòi hỏi chúng ta bận rộn, đây là câu nói được thốt ra rất nhiều lần. Nhưng điều thú vị là: điều mà chúng ta nghĩ là “không làm gì” thật ra lại không phải không làm gì.
Phần lớn chúng ta ngừng tay một chút là lập tức cảm thấy thời gian bị lãng phí. Hai ngày nghỉ thoáng chốc trôi qua trong ăn – ngủ – xem phim, và ta kết luận mình “chẳng làm được gì cả”. Nhưng đó chỉ là sự nghỉ ngơi về thể chất. Còn tâm trí thì vẫn đầy tiếng ồn: suy nghĩ, lo toan, kế hoạch, cảm giác tội lỗi.
Nghệ thuật “không làm gì” thật sự nằm ở việc tĩnh lặng — trạng thái mà tâm trí không bị kéo về quá khứ hay chạy tới tương lai. Một khoảnh khắc bạn có mặt trọn vẹn trong hiện tại, không multitask, không phân tâm, không phải thể hiện điều gì với ai.
Chúng ta được dạy rằng bận rộn là tốt, rảnh rỗi là vô dụng. Thế nên, mỗi khi ngừng tay, cảm giác tội lỗi xuất hiện. Không phải vì ta thực sự sai, mà vì ta quen với nhịp sống nhanh đến mức sự tĩnh lặng khiến ta bối rối.
Thế nhưng, chính lúc không làm gì, ta mới nghe được những điều mình thường bỏ lỡ: sự mệt mỏi, nhu cầu nghỉ ngơi, hoặc đơn giản chỉ là nhịp thở sâu mà lâu rồi ta không để ý.

Đôi khi, đó chỉ là vài phút ngồi yên trước khi bắt đầu công việc. Hoặc một buổi sáng không kiểm tra điện thoại. Những khoảnh khắc nhỏ nhưng đủ để đưa chúng ta trở lại với chính mình, thay vì bị kéo đi bởi những điều “phải làm”.
Những khoảng dừng giúp ta nhìn rõ cảm xúc, nghe lại nhu cầu thật sự và kết nối với hiện tại một cách nhẹ nhàng hơn.
Ai cũng từng thử thiền. Nhưng việc ngồi yên 20-30 phút với tâm trí yên tĩnh là điều không dễ. Vì vậy, hãy bắt đầu bằng một khoảng thời gian ngắn hơn:5-10 phút.
Chọn nơi bạn ít bị làm phiền, tắt các thiết bị có thể gây xao nhãng. Ngồi thoải mái, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt và đơn giản là… thở.
Hít vào nhẹ nhàng, theo dõi hơi thở đi qua mũi rồi xuống phổi. Thở ra từ từ, cảm nhận lồng ngực giãn ra. Mỗi khi đầu óc chạy đi chỗ khác, chỉ cần đưa sự chú ý trở lại với nhịp thở.
Đó là một trong những cách dễ nhất để tâm trí quay về hiện tại.
Một bồn tắm ấm hoặc một vòi sen nóng đều giúp cơ thể “reset” lại rất nhanh. Hãy để nước chảy qua người, nhắm mắt và cảm nhận sự ấm áp làm mềm đi những căng thẳng.
Hãy tắm chậm. Đây là món quà nhỏ bạn tự trao cho chính mình.
Pha một tách trà hoặc cacao. Ngồi xuống một góc yên tĩnh. Nhấp một ngụm nhỏ và cảm nhận hương, vị, nhiệt độ, và cả những thay đổi tinh tế trong miệng.
Ăn uống chậm rãi là một dạng thiền — đưa bạn trở lại hiện tại ngay lập tức.
Khi đã quen với việc ngồi yên và cảm nhận, hãy mang sự tĩnh lặng đó ra môi trường tự nhiên: công viên, bờ hồ, rừng cây. Quan sát mặt nước, cây cối, tiếng chim hay gió thổi. Tập trung vào những gì đang diễn ra xung quanh thay vì dòng suy nghĩ trong đầu.
Thiên nhiên luôn có khả năng chữa lành mạnh mẽ.
Đây là cấp độ khó nhất. Không làm gì khi… vẫn đang làm gì đó.
Khi đứng xếp hàng đợi cà phê.
Khi ngồi trên xe buýt.
Khi chờ đèn đỏ.
Đừng vội lấy điện thoại ra. Đừng kiểm tra email.
Chỉ đứng đó, thở, và quan sát.
Ngay cả khi lái xe, bạn cũng có thể thực hành sự hiện diện: không nghe nhạc, không nghe podcast, không multitask. Chỉ lái xe và cảm nhận nhịp thở.
“Không làm gì” không phải để bạn trốn tránh cuộc sống. Mà để bạn trở lại sống đúng nghĩa — không bị cuốn đi bởi nhịp sống vội vàng.
Không ai giỏi “không làm gì” ngay từ đầu. Đây là một hành trình luyện tập, đòi hỏi sự kiên nhẫn. Nhưng mỗi phút bạn dừng lại, bạn đang trao cho mình một khoảng không gian để thở, để cảm nhận, và để sống sâu hơn.
Đôi khi, cách để sống đủ… là dám không làm gì.
Khám phá thêm các bài viết trong series “Làm công ăn gì?” tại:
https://hri.com.vn/lam-cong-an-gi